Xuân Mai

CÁT BỤI MỆT NHOÀI



Một hôm trên đồi quan tái
Về đâu lạc bước loanh quanh
Đường đi vẫn còn xa ngái
Tan rồi giấc mộng ngày xanh
 
Một hôm tôi còn nghe thấy
Lời ru nghẹn đắng cho nhau
Làm sao nhắn người bên đấy
Xin đừng nhớ lại niềm đau
 
Một hôm nghe đời xa vắng
Làm rơi rụng mảnh tim côi
Hồn treo trên cành hoa trắng
Tôi nhìn thấy bóng hình tôi
 
Một hôm trong lòng héo hắt
Say rồi một chén nồng cay
Sầu dâng đầy trong ánh mắt
Tôi ơi! Uống cạn mộng này
 
Một hôm ai cười ai khóc
Đêm buồn biển réo hồn ai
Đời trôi dần trên mái tóc
Tôi ơi! Cát bụi mệt nhoài…..
 
Xuân Mai


 


 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 31 tháng 3 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "CÁT BỤI MỆT NHOÀI"